Thứ Ba, 7 tháng 5, 2019

Mười Năm Nhất Phẩm Ôn Như Ngôn

Năm 1998, lần đầu tiên A Hành nhìn thấy Ngôn Hi, mắt dường như nhói đau.Trước khi tới thành phố B, có liên quan đến phồn hoa của thành thị này, cô ở trong nhà cùng với Tại Tại, giữa mùa mưa dầm không rõ đã bắt đầu từ lúc nào, giọng nữ trong trẻo ngọt ngào trên radio hàm hồ dị thường ấm áp. Cô thường xách ghế trúc ngồi trước lò thuốc phe phẩy quạt hương bồ, cách đó không xa, Tại Tại hiền dịu ngại ngùng nằm dựa vào giường gỗ, con ngươi như quả cầu thủy tinh sáng trong xinh đẹp cô chơi đùa khi còn bé, lông mi chớp chớp, nhẹ nhàng hỏi cô,“Chị, thuốc hôm nay không đắng, có phải không?”Cô cầm quạt hương bồ, động tác vốn đang đều đặn chậm lại, mũi ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong lòng khó xử, không dám quay đầu, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo, mở mồm là nói quanh co “Ừ…… Không đắng……”“Chị, chị nói không đắng, em tin.” Tại Tại thấy rõ biểu cảm của cô, nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười, gương mặt gầy yếu tăng thêm mấy phần sinh động.Vì thế, khi cô đút thuốc đến bên môi Tại Tại, nhất định không nhìn thẳng vào cậu.Cô không tốt, lúc gặp vấn đề không giải quyết được thường chọn cách trốn tránh.Vì vậy, lúc rời khỏi nhà, bị đưa đến một nhà khác, ngay cả từ biệt, cô cũng hời hợt qua loa từ trong trực giác.Từ nam ra bắc, từ nghèo hèn đến giàu sang, Ôn Hành chẳng cần chuẩn bị tâm lý. Nói dễ nghe, là “Bản tính điềm đạm, thích ứng trong mọi tình cảnh”, khó nghe, thì không ngoài “Lạnh lùng ích kỷ, lòng lang dạ sói”.Người trấn trên khó hiểu, nói Vân Hành sống ở Vân gia mười sáu năm, gọi ông Vân bà Vân là “cha mẹ” cũng là thật lòng thật dạ không hề làm ra vẻ, tại sao vừa có cha mẹ đẻ đã quên ngay ơn dưỡng dục chứ?Con dâu trưởng trấn mở quán trà đá nhướng hết cả mắt mi, cười có vài phần trào phúng “Đáng tiếc nhà họ Vân tổng cộng chỉ có một lò thuốc rách với hai gian phòng lộ thiên, nếu người cha nuôi này ở cơ quan đại viện, đừng nói trong nhà suốt ngày thờ cúng vị Bồ tát bệnh tật ấy, dù có nuôi một ổ sâu bọ, các bà bảo con bé kia, đi hay là bám riết lấy nào!”Cha và ông ruột A Hành ở thành phố B, cũng là quan lớn ở cơ quan đại viện, giậm chân một cái là có thể đè sập trấn nhỏ hẻo lánh của bọn họ, da lõm cả vào xương!Tất nhiên, A Hành không nghe được những lời này, lúc đó, cô đang cắn chặt răng trừng mắt nhìn cửa sổ xe, sợ vừa hé miệng là nôn thốc nôn tháo, làm bẩn chiếc xe đắt tiền này!Mơ màng, cũng không biết qua bao lâu, cảnh vật không ngừng xẹt qua trước mắt rồi chạy như bay về phía sau, trong đầu một mảnh trống rỗng, rồi sau đó dừng hình, ánh đèn nê ông dần dần rõ ràng, bắt đầu mê man, trong tai tiếng gió thổi qua mãnh liệt.Hết thảy tiếng động biến mất trong phút chốc mở mắt, cửa xe chậm rãi được kéo ra, đốt ngón tay thon dài khẽ cong mang theo một chút hơi thở ánh mặt trời ngày hè, xuất hiện trước mắt cô.A Hành thừa nhận, lúc ấy có mong đợi khó có thể nói rõ với đôi bàn tay kia, sau này hồi tưởng lại, cô cảm thấy chính mình có lẽ có chút tình tiết chim non*.*:Chim non mở mắt ra thấy cái gì đầu tiên thì cho đấy là mẹ mình (?)“Hoan nghênh em, Vân Hành.” Chủ nhân đôi tay kia, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao ngất gầy gò, lúm đồng tiền lõm vào thật sâu, nhìn cô, hé ra gương mặt khôi ngô tươi cười thoải mái, tay phải mở cửa xe, tay trái lễ độ theo thói quen đặt trước ngực, phong độ dễ mến, hơi sát vị trí trái tim.“Anh là Ôn Tư Hoàn, ông nội bảo anh đến đón em.”Tư Hoàn, Tư Hoàn, Ôn Hành mặc niệm, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc khẽ nhìn ánh mắt anh, rồi sau đó, đã nhận ra cái gì, không thanh sắc dời ánh mắt, lại hơi chật vật cúi đầu.Tư Hoàn cười nhạt, làm cô thẹn thùng, cũng không để ý gì. Vẫy vẫy tay, rất có lễ phép tạm biệt thư ký của ông nội, rất tự nhiên đón lấy chiếc vali xách tay trong tay Ôn Hành.A Hành nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh cao ngất của Tư Hoàn đang xách vali, cách không xa không gần đúng một cánh tay, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, miệng há to nhưng lại gọi khẽ đến mức không thể nghe thấy, chung quy vẫn tích trong lồng ngực.Vân Hành và Vân Tại, là chị em, là giả.Tư Hoàn và A Hành, là anh em, là thật.Nhưng với A Hành mà nói, cái gì là giả, cái gì mới là thật đây?Cô bé con ở nơi thâm sơn cùng cốc, lần đầu tiên lên thành phố, dẫu bản tính cô vụng về non nớt, cũng luôn có vài phần nhạy cảm thần kỳ. Cô cảm thấy sự xa cách của Tư Hoàn, sự bài xích rõ ràng được giấu kín trong đôi mắt ngời sáng, khiến cô ngượng ngùng không thể không lựa chọn bỏ qua.Theo bước chân Tư Hoàn, mắt cô chậm rãi chuyển quanh nơi được gọi là “cơ quan đại viện” kia. Từng ngôi biệt thự kiểu Tây độc lập màu trắng xen nhau có quy tắc dọc theo hai bên con đường bằng phẳng rộng rãi, cảm giác sạch sẽ, cũng không giống trong tưởng tượng của cô phủ kín vàng bạc, xa xỉ mà dễ dàng bộc dục vọng trong lòng mọi người .Gặp ngày hè, cây cối sum xuê, vài toà biệt thự yểu điệu ẩn hiện trong sắc xanh biếc đậm nhạt, lúc Tư Hoàn đi vào con đường đá nhỏ, thân hình từ từ bị đại thụ che khuất, A Hành vẫn còn ngây người, lúc phản ứng lại, đã không thấy bóng người.Tiến lên hay lùi xuống đây, Ôn Hành bất đắc dĩ đứng đơ tại chỗ, ngẩn người nhìn con đường đá rẽ nhánh.May thay đứa trẻ này trời sinh đôn hậu hiền hòa, cũng không nóng vội, trong lòng hiểu rõ Tư Hoàn không thấy cô tự nhiên sẽ theo đường cũ trở lại, nếu không cũng có thể gặp được người để hỏi đường.Tên của ông nội là Ôn Mộ Tân, ngài thư ký trung niên đã nói rành rọt cho cô.Đang lúc hoàng hôn, những công trình kiểu Âu tuyệt đẹp đằng sau những gốc cây phản chiếu bên mặt Ôn Hành, có chút nóng bỏng.Theo bản năng, cô ngẩng đầu, theo ánh tà, men theo lưng chừng khe hở giữa tán cây, lại thấy được một khung cửa sổ được ráng chiều nhuộm vàng óng.Một mùa đông nhiều năm sau, A Hành ngồi trong quán cà phê ấm áp đầu đường Paris, học thuộc những nguyên lý y học buồn tẻ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy thấp thoáng bóng người mông lung ngoài khung cửa sổ mờ hơi nước, luôn không tự chủ được lấy tay chầm chậm lau đi lớp sương trắng, ngoài cửa sổ lại chân thật sinh động như cũ, cười đến cưng chiều mà thoải mái, trong vẻ mĩ lệ tinh tế đến tận cùng của nước Pháp hoảng hốt tìm kiếm đường nét của thời gian, mỗi lần đều gọi khoảnh khắc tìm kiếm này là “Secret Of My Boy”.Mà từ lúc bắt đầu đến kết thúc, tên ngốc Ngôn Hi kia, vẫn không hiểu được, hết thảy hết thảy chính là bí mật của cô, dù cô đã cưng chiều anh từ một thiếu niên bừa bãi độc mồm xinh đẹp sắc bén quật cường yếu ớt thành người đàn ông phong tư trác tuyệt cao ngạo vô địch tỏa sáng rực rỡ như vậy, nhẹ nhàng mặc niệm quanh đầu lưỡi, cũng cùng lắm một câu — cậu bé, cậu bé của tôi.Cậu bé của cô, ngày đó, tránh sau tấm rèm cửa màu trắng, mà cô, nhìn rõ lắm chỉ là bóng người nhìn nghiêng mơ hồ, nhạt nhòa, thế nhưng, ánh mắt của cô không cách nào dời đi, giống như bị mê hoặc, chỉ có thể lấy tư thế ngưỡng mộ đứng tại chỗ, lấy tâm tình tinh tế mà khẩn trương dừng mắt ở phiến cửa sổ giữa khe hở tán cây kia.Cánh tay phải gập thành đường cong tao nhã, phía dưới đốt ngón tay thon dài phân minh là dây đàn tạo thành một đường vòng cung mịn nhẵn khác, thân đàn violon thấp thoáng tì trên vai trái, cằm là đường cong góc cạnh lại mang theo ý vị kiều diễm trí mạng. Một hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng bởi được sức mạnh lớn lao của ánh mặt trời mãnh liệt nhen lên chút ái muội trong lòng, trong nháy mắt, bóng dáng thoáng qua kia lại cực kỳ rõ nét, cô dường như mạo muội nhìn trộm đến linh hồn của nó. Cùng đường cung vẽ lên trong không khí khi cánh tay xẹt qua, là nốt nhạc chân thật, trong tai chưa tiếp nhận, ánh mắt đã bởi vì vẻ mĩ lệ quá thuần khiết có tính hủy diệt quá lớn mà đắt đầu đau nhói.Trong tai, ngỡ là có thể nghe được tiếng đàn, không hiểu sao, chỉ còn lại có một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng hít thở của chính mình, chậm rãi, giống như bị người ta nhấn chìm trong nước, mất tri giác không còn sức vật lộn.“A Hi, sao lại làm nhức tai người ta, kéo sai nhạc rồi!”Một tiếng hô to này, khiến cô bừng tỉnh, trong giây lát xoay người lại, cô nhìn thấy nụ cười của Tư Hoàn, đôi mắt cong cong không có bất cứ thứ gì khác ngoài và ấm áp và chân thành, cách biệt một trời một vực với sự chán ghét lúc nhìn cô.Lại thu mắt lại, bóng dáng người nọ đã biến mất, chỉ còn lại cửa sổ trống không.Cô chưa kịp phản ứng, chốc lát, rèm cửa được kéo ra một nửa, lại trong nháy mắt, một chậu nước đã giòn giã lưu loát hắt lên người Tư Hoàn, chính xác tuyệt đối, không lãng phí một giọt nào.Rồi sau đó, bóng người trắng toát nhanh tay thu lại chiếc chậu nhựa hồng, “Phanh” một tiếng, khép lại cánh cửa sổ nặng nề, kéo rèm cửa xuống, cứ như đuổi tà, một mạch lưu loát.Anh lấy tư thế mạnh mẽ không thể tránh né như vậy đến bên cạnh cô, năm mười sáu tuổi ấy, Ôn Hành không chạy thoát được món quà của vận mệnh, cuối cùng đã gặp Ngôn Hi.Rất lâu sau, Eve rất hứng thú hỏi cô — “A Hành, cậu thành khẩn thú nhận xem, có phải lúc ấy ngắm trúng Ngôn đại mỹ nhân không?”A Hành cong miệng, ngữ điệu ôn hòa, mang theo nhẹ nhàng mềm dẻo –“Làm sao có thể?”Lúc ấy, còn nhỏ, ngốc ơi là ngốc, không có ý khác, chỉ cảm thấy, nhân dân thủ đô chính là không giống người thường, ngay cả tư thế hắt nước cũng đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt đại gia, đặc biệt……đẹp mắt……

The post Mười Năm Nhất Phẩm Ôn Như Ngôn appeared first on Truyện Teen.



from WordPress http://bit.ly/2V6fkM5
via IFTTT

Không có nhận xét nào: