Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2019

Chỉ Là Hoàng Hậu

Bạn đang đọc truyện  Chỉ Là Hoàng Hậu trên santruyen.com . Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ .
Hiện tại hí kịch diễn thế nào, có phải nên có người chỉ điểm một chút hay không?

Rất nhiều quan viên ngoại quốc quỳ gối trên mặt đất không hiểu đầu đuôi, thầm nghĩ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay ──

Tây Huyền Từ Đạt bị bệnh cấp tính mà chết ở Đại Ngụy, đã nhập quan đặt ở linh đường, chỉ cần trời vừa sáng, đội ngũ đưa tang sẽ phải lên đường trở về cố hương, lại hơn nửa đêm, thái tử Đại Ngụy xuất hiện!

Vừa vào Tứ Phương Quán**, không đi đến chính sảnh, ngược lại đi thắng vào phòng bên.

Phòng bên ….. Là linh đường a!

Sứ giả Tây Huyền quỳ trên mặt đất, giương mắt nhìn trộm. Hiện tại, thái tử Đại Ngụy một thân cẩm y từ Đông cung tới, quần áo không thấy xốc xếch, đến cả giầy cũng cực sạch sẽ, thậm chí sắc mặt trắng bệch khác thường, ngay cả con ngươi cũng đỏ như máu.

“Điện hạ, không hợp với lễ nghi……” Hắn nói nhỏ, gặp vị thái tử điện hạ này chưa hề dừng bước, không khỏi âm thầm gào khóc.

Rõ ràng sẽ đăng cơ Thiên Tử, tự mình dẫn đầu đi đến còn chưa tính, có còn nghĩ tới bọn đầy tớ như họ hay không? Nếu gây ra chuyện gì, hắn tiểu quan viên Tây Huyền lưu lại Đại Ngụy sợ rằng đầu cũng rơi ra.

“Điện hạ.” Vị nữ tử duy nhất đứng ở linh đường khom người.

Ánh mắt của điện hạ trẻ tuổi từ linh đường hơi đảo qua nữ tử này. Thanh âm của hắn hơi khàn:

“Từ học sĩ tới thực đúng dịp.”

“Cả đời Từ Đạt trôi qua thuận lợi, trước khi chết có người thân ở bên chăm sóc trước lúc lâm chung, khi đi cũng không đau buồn, cũng là ông trời cho nàng may mắn cuối cùng.” Từ học sĩ không nhanh không chậm đáp.

“…… Đây là cuộc sống thuận lợi của nàng sao?” Hắn ngừng một lát, mới lại nói:“Gặp mặt Từ Đạt lần cuối cùng, bổn vương có thể nhìn được không?”

“Quan tài chưa đóng, điện hạ muốn nhìn đương nhiên là được.” Nói xong, vị Từ học sĩ, tỷ tỷ ruột của Từ Đạt vén màn trắng, đi về phía sau.

Hắn theo sát đi vào bên trong.

Quan tài thượng đẳng ngay trước mắt, chưa đóng quan, hắn bước qua liền thấy, trong quan quả nhiên là Từ Đạt.

Hắn vươn tay, muốn chạm vào Từ Đạt, có người nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của hắn.“Điện hạ, xá muội trước khi chết chưa xuất giá, khi chết vẫn là thân trong sạch, tuy nói ở trong mắt người Tây Huyền là chuyện mất thể diện, nhưng sau khi chết không thể để cho nam tử chạm vào nàng, xin điện hạ tự trọng.”

Hắn không để ý tới, hất tay, chạm vào gò má quen thuộc trong quan kia. Hai má hơi lạnh, hơi cứng, như tử thi bình thường…… Đầu ngón tay hắn di chuyển xuống mũi Từ Đạt, chắc chắn không còn hơi thở.

“…… Bệnh cấp tính mà chết?” Hắn khàn khàn hỏi.

“Hai ngày nay bị phong hàn không mời đại phu, không nghĩ tới bệnh tình tăng thêm, cứ như vậy đột nhiên ra đi.”

“Thật sự……” Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi người trong quan tài. Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi:“Nàng muốn mai táng ở Tây Huyền?”

“Đây là di ngôn của nàng trước khi lâm chung. Trời vừa sáng lập tức xuất phát, đi suốt ngày đêm.”

“Đi suốt ngày đêm dù nhanh cũng chỉ là xác chết hư thối.” Hắn thản nhiên nói.

“Điện hạ không cần lo lắng, hai lớp quan tài của xá muội có hàn ngọc, có thể giữ tốt ba mươi ngày.”

Hắn nghe vậy, nhìn chăm chú nữ học sĩ Tây Huyền trong cung. Thật lâu sau, hắn mới nói giọng khàn khàn:

“Ba mươi ngày? Ba mươi ngày ra khỏi biên giới Đại Ngụy sao?”

“Con cháu Từ gia nhất định phải an táng ở Tây Huyền. Nếu không rời đi sẽ hỏa thiêu, theo Từ Hồi dẫn đường, Từ Đạt có thể trở về cố hương.” Từ học sĩ chỉ vào một nữ tử đứng trong góc phòng từ đầu đến cuối chưa từng quỳ xuống.

Lí Dung Trị nhìn theo, quả nhiên là Từ Hồi, muội muội của Từ Đạt.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nói:

“Từ Trực, Từ Hồi đều có mặt ở Đại Ngụy, thật sự là nằm ngoài dự đoán của bổn vương, ngay cả tiểu Tướng quân của Âm Gian cũng tới đúng lúc như vậy.” Ánh mắt lại nhìn trên gương mặt thi thể, cắn răng nói:“Từ Đạt, nàng thật đúng là tuyệt tình sao? Ngay cả sau khi chết cũng không chịu ở lại trên đất của bổn vương sao?”

Hắn không có được hồi đáp, hồi đáp của người chết, người không nên trả lời cũng đồng thời quỳ trên mặt đất không dám đáp.

“Điện hạ, đến giờ đóng quan.”

Hắn không nhúc nhích, ngón tay lại xoa nhẹ gương mặt của Từ Đạt.

“Điện hạ, đến giờ đóng quan.”

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi cứng ngắc lạnh như băng của Từ Đạt.

“Điện hạ!” Từ học sĩ hơi nhíu mày.

Hắn đứng thẳng dậy, đang muốn mở miệng, đột nhiên máu tươi từ miệng phun ra. Trên quan tài dính đầy máu, ngay cả thi thể bên trong quan tài cũng bị máu bắn lên tung tóe.

“Điện hạ! Điện hạ!” Linh đường vốn yên lặng bỗng nhiên ầm ĩ, các quan viên quỳ trên mặt đất liên tục gọi ngự y, có người hô to ngăn cản điện hạ, người người đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, chân tay luống cuống.

Lí Dung Trị không nhìn Từ học sĩ, cũng không nhìn quan viên trong phòng, cứ nhìn chằm chằm thi thể hồng nhan trong quan tài, lớn tiếng quát:

“Từ hôm nay trở đi, Tây Huyền Từ Đạt chính là Vương phi của Lí Dung Trị ta. Hôm nay là thái tử phi, ngày mai chính là Hoàng hậu Đại Ngụy, người nào có bản lĩnh mang thái tử phi đi trước mắt bổn vương, ai dám mang nàng rời khỏi Đại Ngụy?”

Tất cả sững sờ.

Cả phòng không tiếng động.

Ai cũng không ngờ rằng, một đêm này, vừa hay có khách rảnh rỗi tới chơi, theo ánh mắt ghi lại này hết thảy, lại vừa hay được một chức sử quan sau này.

Hơn mười năm sau, khi tóc hắn đã bạc trắng, hắn phe phẩy quạt lông, phiền muộn :

Lúc ấy cảm thấy đây là một đoạn tình cảm chân thành tha thiết động lòng người, sau lại cân nhắc ghi chép vị Hoàng đế Đại Ngụy hơn phân nửa sinh bất lương, thế này mới phát hiện thì ra là ngay đêm đó cảm động quá sớm, đêm hôm đó, đơn thuần chỉ vì vị Hoàng đế Đại Ngụy nhất thời háo sắc.

The post Chỉ Là Hoàng Hậu appeared first on Truyện Teen.



from WordPress http://bit.ly/2PTN9Po
via IFTTT

Không có nhận xét nào: