Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2019

Chào em! Như Hoa

Văn án 

Kỳ thật, tôi là một diễn viên. 
Đương nhiên, có thể cho tôi một vũ đài biểu diễn chỉ có một nơi: đời thực. 
Vì tôi không có nhiều cơ hội phô bày tài nghệ, Tự Ngọc luôn cảm thấy tiếc nuối. Nó vẫn cho rằng tôi cần phải có cơ hội biểu lộ sự “đa tài đa nghệ” của bản thân. 
Không còn cách nào khác, aiz, tục ngữ nói rồi, trời luôn phụ lòng người. 
Cần phải nói thêm cái này, Tự Ngọc là em trai song sinh với tôi. Tôi là chị nó. 
Lại nói đến kiếp sống diễn viên của tôi, hoặc là nói cuộc đời của tôi, nói chung khá đơn giản. 
Đầu tiên, tôi năm nay đã thi đậu trường kiến trúc S, “thành tíchệ vĩ đạại” này này phần nào mở rộng tầm mắt bản thân. Sinh viên tốt nghiệp trường này rất có giá, ở tình trạng là cung không đủ cầu, công việc tìm thấy thực là không thể chê điểm nào. 
Tiếp theo, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hoặc cuối tuần, ban ngày, tôi trà trộn vào công viên, nhà hát, khu di tích. Tôi mặc vào hoặc quần áo dân tộc, hoặc trang phục phim hoạt hình, hoặc y phục cổ trang, bày ra bộ dáng xinh đẹp quyến rũ, lời thoại trước sau như một: “ Chào anh/chào chị, có muốn chụp hình chung không? Chụp làm kỷ niệm đi! Anh/chị xem quần áo của tôi đi, là trang phục dân tộc đặc sắc của thành phố S nè!” 
Sau đó, 5 tệ vào tay! thiệt là sướng! 
Buổi tối, tôi sẽ trà trộn trên các cầu vượt, quán bar phố, lối đi bộ, mặc áo jacket rộng thùng thình, lời kịch biến hóa một chút, nếu như gặp được đàn ông, tôi sẽ hỏi: Anh trai, muốn mua Phim tình cảm không? 
Sau đó, 10 tệ lấy ra, thiệt là sướng! 
Nói xong câu này, bonus thêm động tác chính mở jacket, bên trong có thêm mấy bìa VCD AV đơn giản. 
Kỳ thật ban đầu tôi không định bán đĩa AV mà là phim hoạt hình, nhưng mặc kệ bán cái gì mà không tốn nước bọt? Đã như vậy thì bán AV đi (ặc, bó tay với quan điểm của pà này). Nhưng tôi bán AV cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không bán cho trẻ vị thành niên. 
Cái này kêu là đạo đức nghề nghiệp. Tôi cảm thấy bản thân rất có đạo đức nghề nghiệp. 
Mặt khác, tôi ngẫu nhiên tiếp cận thêm được với một ít khách hàng khác. 
Tỷ như mùa hè, thời điểm trời mưa tôi sẽ bán ô, thời điểm không mưa tôi bán quạt, nhiều thời điểm tôi còn có thể làm hướng dẫn du lịch không chứng nhận cho du khách, nhiều thời điểm với nữ du khách tôi bán cho các nàng hàng hóa của LV (nhái). Thời điểm ở quán bar phố bán AV, thuận tiện bán thêm thuốc tỉnh rượu, túi nôn mửa, đồ trang điểm, thẻ điện thoại mạng IP, lau giày da. Thời điểm gặp may còn có thể bán thêm bảo hiểm (gian thương). 
Châm ngôn của tôi là vốn ít, lời cao, cả năm không nghỉ, dùng tấm lòng đổi lấy nụ cười. 
Thực ra ban đầu tôi cũng định làm một sinh viên tốt, mỗi ngày đi theo thầy giáo siêng năng mài mông. Ngặt vì tiền bạc ba mẹ để lại càng ngày càng ít, người thân thích không thể giúp, lại còn em trai phải nuôi, không còn cách nào khác. 
Hơn nữa, lao động kiếm tiền nuôi sống chính mình, không có gì đáng xấu hổ. Bán AV thì sao? Cái này gọi là thu tiền cho giáo dục! Tôi cảm thấy sinh kế đãi ngộ mình không tồi. Mặt khác, Tự Ngọc năm nay cũng đậu vào khoa tạo hình hệ đại học mỹ thuật S. Học họa tốn rất nhiều tiền, một bức sơn dầu đòi tôi hối lộ mấy rương AV mới chịu. Chỉ là Tự Ngọc nói, tranh vẽ sau này của hắn cũng sẽ đáng giá như vậy, phải cỡ đó mới bán. Tôi nghĩ sau này mỗi ngày dụ nó vẽ vài bức là được, không cần tham quá, khà khà. 
Tôi và Tự Ngọc đều đậu đại học S. Bốn năm sau, tôi cùng Tự Ngọc sẽ có công việc ngon lành. Nếu ba mẹ còn sống, chắc là sẽ cảm thấy vui mừng. 
Thật sự nếu cuộc sống cứ như vậy quả thực không tồi, chỉ là tôi và Tự Ngọc, hai đứa vướng vào chuyện tình đau đương. 
Chuyện này có lẽ sẽ theo tôi cả đời, vĩnh viễn không có cách thoát khỏi, cũng không thể thoát khỏi. Nguyên nhân từ thứ quý giá nhất ba mẹ lưu cho tôi. 
Tên tôi ! 
Tên tôi là Như Hoa. 
Như Hoa, Tự Ngọc. Ba mẹ, hai người quả thật màu mè hoa lá! 

The post Chào em! Như Hoa appeared first on Truyện Teen.



from WordPress http://bit.ly/2VSfzPp
via IFTTT

Không có nhận xét nào: