Thứ Tư, 8 tháng 5, 2019

Chọn Lựa

Truyện dài: ” Chọn Lựa “
Bút danh: Giản Đơn

***************

Lời mở đầu:

Chuyện bắt đầu năm cô 18 tuổi, thi trượt đại học và đi làm…
Những vất vả đầu tiên khi bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời.
Những mơ mộng về tình yêu – hạnh phúc – thành công.
Rồi cái ngày định mệnh xảy đến, cô bị ngã đồng nghiệp lấy mất đời con gái. Gã đã có vợ và con trai được hơn 6 tháng tuổi.
Từ đó cuộc đời cô rẽ sang 1 con dốc lớn với rất nhiều truân chuyên cả trong sự nghiệp và tình yêu.
Những lời hứa hẹn…
Những chọn lựa.
Những điều tưởng như không đến 2 lần.
Những người ngang qua đời cô. Mỗi người mỗi số phận làm nên 1 bức tranh, 1 câu chuyện dài chân thực về cuộc sống không như là mơ.
Bạn có muốn biết: ” Sự thật ” về những nhân vật trong ” Chọn Lựa “
Hãy đọc và cảm nhận bằng trái tim của bạn!!!

………………………..

Chọn Lựa
Phần 1: ” Hoài Niệm “

**************

12h40…
Điện thoại báo tin nhắn đến..
Không phải là lần đầu tiên. Nhưng cô vẫn giật mình tỉnh giấc. Vội vàng tìm đọc rồi tự cười sự ngu ngốc của bản thân..
” Hãy bảo vệ loài tê giác bằng việc không ăn sừng tê giác ”
Vẫn chỉ là tin nhắn quảng cáo của mạng điện thoại thường ngày..
Chán nản, mệt mỏi, muốn buông xuôi.. Là tâm trạng cô đang mang gần tuần qua. Hay đã có từ cái ngày được biết tới 3 từ gần như trong đời ai cũng nói qua hơn 1 lần.. ” Anh yêu Em “
Ngủ cũng nghĩ để rồi mơ mông lung. Giờ thức rồi còn hỗn loạn hơn..
Muốn nhắn tin với người ta nhưng lại sợ cảm giác 10 tin đi không 1 tin lại..
Phải tự mình vượt qua. Đây đâu phải lần đầu..
Không khí nóng nực, cô trở mình trên ghế salong. Cái tổ ấm vài năm qua.. Cô không còn thích ở 1 mình trên căn gác xép làm bạn với mối mọt của giá sách và mấy con chuột cứ đứng ở cửa sổ trân trân nhìn cô mỗi đêm..
Phải chăng cô đã biết sợ sự cô đơn..
Tiếng ồn ào của 2 quán net đầu ngõ pha lẫn với lời phàn nàn trách cứ của mẹ cô..
Ừ thì cô mới nghỉ việc vài ngày. Vì lương không xứng đáng với công sức cô bỏ ra.. Nhưng em gái cô thì sao???..
Ai cũng có nỗi khổ riêng. Đâu dễ chia sẻ với ai..
Trời mưa..
Phải chăng khi 1 ai đó đau khổ tới tột cùng. Trời sẽ mưa để đồng cảm hay cuốn trôi đi muộn phiền. Trả lại cho ai đó bình yên..
Cô ước được tắm mưa..
Nhưng thể chất cô rất yếu. Chỉ tắm bình thường thôi cũng ốm lăn ốm lóc cả tuần nói chi dầm mưa gió..
Sấm chớp.. Chả làm cô giật mình nhưng gợi nhớ lại nhiều kỷ niệm..
Mẹ kể: ” Đêm đó, sét đánh trúng bốt điện gần nhà cô. Ánh sáng chói lòa 1 khoảng trời. Bao trùm lấy cửa sổ nơi mẹ đang ngồi ôm cô còn đỏ hỏn.. “
Đôi khi cô vẫn ước.. Sao khi ấy không chết đi cho rồi…
Thật ra thì trời oi bức, ngột ngạt từ mấy hôm trước.. Nhớ đêm hôm đó, khi anh hẹn đón cô đi chơi. Sấm chớp cũng đang giăng ngang trời..
– Đi nhanh rồi về em nhé. Không mưa khổ cả 2 đứa đi lại.
Tựa nhẹ lên vai anh, cô cười khẽ nói:
– Nếu mưa, mình ở bên nhau không về nữa anh nhé.
– Anh thì không sao, ngại cho em thôi.
Nói vậy chứ lòng cô nào dám. Cô vẫn biết đời cô còn nhiều giới hạn không thể vượt qua. Nhất là khi người bạn đồng hành mà cô hết lòng yêu thương tin tưởng không còn như cô vẫn nghĩ..
Nén đau thương và tiếng thở dài trong vòng tay anh. Cô buộc mình quên đi những điều mắt thấy tai nghe và tim rỉ máu
– Anh không muốn e chống lại anh như hôm trước. Mệt và anh thấy khó chịu khi em mặc kệ anh
– Anh không hiểu cảm giác của e
– Nếu em nghĩ vậy thì mình về luôn nhé
Cô và anh. Lại gặp nhau, lại bên nhau như bao lần gặp trước. Để rồi khi chia tay, cô lại ngổn ngang trăm mối trong lòng. Với 1 câu hỏi chưa từng có trả lời:
– Bao giờ mình gặp lại???
Hôm đó trời không mưa..
Suýt nữa cô đã đem cuộc đời còn lại ra đánh cược với giời.. Dù trước khi ra khỏi nhà. Mẹ đã nhắc:
– Mang áo mưa theo không chỉ 1 lát nữa mưa to là ướt đấy
Cô đã ngước nhìn trời mà khẳng định:
– Trời cao và đen như vậy. Không mưa đâu mẹ. Sấm chớp cho vui chút thôi. Để ai đó thấy ngại không tới.
Vậy mà lòng cô lại dao động. Đợi 5 phút sao thấy như vô vọng..
Đôi lúc muốn thêm chút bất ngờ. Mà rồi lại chẳng dám. Vì sao, giờ cô đã hiểu..
Nhưng sao vẫn không thể dứt khoát như suy nghĩ như khi quyết định đổi việc..
Trước khi đi làm cô vẫn hay ôm lấy con cún thì thào:
– Sao tao không được là mày nhỉ. Tha hồ ngủ không phải làm gì cả. Ăn có người lo..
Đến bây giờ được như nó. Sao chẳng thấy thoải mái chút nào. Phải chăng vì còn cần đến những thứ mà công việc mang lại. Còn giờ thì rất nhiều điều đang trơn tuột khỏi tầm tay..
Nỗi lo cơm áo gạo tiền..
Cô là 1 con mèo lười chính cống. Làm sáng không sao. Làm chiều là ngủ vùi tới sát giờ làm. Chẳng kịp nhìn xem cơm bố sắp cho có món gì.. Đôi lúc cô cũng muốn sống khác đi. Nhưng cái suy nghĩ tiêu cực. Để làm gì chứ.???… Lại dập tắt cái niềm tin yêu đời vừa len lói. Cô chỉ hào hứng chỉ là chính mình khi biết anh đang ở bên..
Lần đầu tiên cô dạy sớm hơn thường lệ..
Niềm vui của cô lúc này là đọc thật nhiều truyện..
Cô ghét lang thang trên mạng, tán gẫu hoặc đưa những lời khuyên mà ai cũng biết là chẳng thể làm theo..
Cô ghét facebook..
Nó khó vào và lắm thứ spam gây khó chịu bởi mất công gỡ bỏ..
Vậy mà ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào.. Hay ông trời thấy tội nghiệp muốn cô sáng mắt ra hay vì cô luôn vui vẻ tin người, lạc quan quá. Thái độ thật đáng ghét. Nên quyết giáng cho cô 1 đòn chí mạng..
Cái cửa hàng bán quần áo trẻ con mà cô đã làm 3 năm qua. Đuổi không hết khách tự nhiên lại xuống dốc.. Nhân viên đang thừa nên bày ra trò chụp ảnh mẫu đưa vào facebook quảng cáo thương hiệu..
Chẳng phải việc của cô. Nhưng mẫu cô chọn bị kêu ca phàn nàn không ấn tượng, sắc nét.. Cô đã xem qua ảnh trên máy chụp hình và nói lên ý kiến của mình là tại góc độ và quang cảnh phía sau. Nhưng có ai nghe ai bao giờ. Mấy ông thợ chụp ảnh tuổi đời thua cô cả chục, tuổi nghề gắn cái mác chuyên nghiệp, chắc gì bằng dân nghiệp dư như cô. Từ năm 15, 16 tuổi đã cầm máy ảnh phá không kể hết bao nhiêu cuộn phim. Để được ông trẻ cầm lên 1 tấm trầm trồ:
– Rất có góc nhìn. Mai này ông đầu tư cho mày học nhiếp ảnh. Cự ly chuẩn, cân đối không run tay khi bấm máy..
Bản thân cô cũng có ý định theo đuổi nghiệp văn chương lãng mạn. Nhưng có lẽ là vô duyên.. Nên điểm phẩy Văn tốt nghiệp có 6,9 thua 0,1 so với yêu cầu. Các bạn cô nói:
– Cô dạy Văn biết cậu thi khoa đó nên để vậy cho cậu phải phong bì ấy mà.
Cô cũng nghĩ tới nhưng từ trước tới giờ cô học bằng thực lực bản thân. Bố mẹ chưa bao giờ phải bận lòng lo lót cho cô..
Suy đi tính lại. 0,1 có đáng là bao. Cô tự sửa bản sao sổ điểm. Qua vòng này vào được trường lúc nộp bản chính chắc không ai nỡ loại cô vì cái lỗi cỏn con đó..

1.
Nghĩ vậy nhưng nào dám làm. Tới lúc nộp cô lại hy vọng vào sự hảo tâm của người giám khảo.
– Em không đủ điều kiện để thi khoa này. Chị nghĩ em cứ đăng ký 1 khoa khác. Đỗ vào trường rồi em xin chuyển cũng được mà.
Vậy là bố lại theo cô chạy tìm 1 khoa phù hợp hơn. Cái nắng đầu hè cộng với những trận mưa bão. Khiến cô nản lòng..
Chưa bao giờ cô tuyệt vọng đến vậy..
Trường ngập trong nước, đường xa vời vợi..
– 1 lần cho biết lấy kinh nghiệm thôi con nhé. Có đỗ cũng không theo học. Về ôn năm sau thi lại mấy trường gần nhà cho đỡ khổ mà dễ xin việc tốt..
Cô thấy hoang mang vô định. Hối hận vì tới tận lúc này vẫn không biết mình cần gì, muốn gì…
18 tuổi…
Tất cả đều mới lạ với cô. Chắc chẳng ai ngờ nghệch tới độ đi thi tay không như cô.. May mà trời phú cho cô chút tài quan sát và phản ứng nhanh nhạy..
Còn vài phút nữa tới giờ thi..
Cô chạy thật nhanh qua dòng người ngược xuôi tìm phòng thi..
Tất cả đều hối hả, dáo dác. Ai giúp được ai lúc này..
Cô thoáng thấy những người nghệ sỹ có tên tuổi.. Liệu 1 ngày nào đấy cô được như họ..
Người vừa lướt qua cô..
Là Hoàng Minh..
Cậu bạn ngồi sau cô 1 thời cũng làm trái tim trẻ con mơ mộng của cô xao xuyến đôi chút..
May mà cậu ta bị đuổi học sau vài tháng nhập lớp của cô. Nên chắc không nhớ ra cô. Vẫn đang vô tư cười nói với những người bạn đi cạnh..
Nếu được cùng học dưới mái trường này..
Cái tâm hồn lãng mạn trong cô lại bắt đầu ngọ ngậy..

Đôi lúc cô cũng không hiểu nổi mình. Tại sao lại rảnh rỗi dậy sớm để nói chuyện qua yahoo với 1 người mới quen trên facebook cơ chứ.. Còn lập yh vì anh ta nữa.. Cô thèm được nói đến vậy sao.. Những điều cô chưa từng nói với ai, ngay cả anh người 3 năm qua mang danh nghĩa người yêu cô. Không phải cô không nói mà vì anh không muốn cô nhớ tới quá khứ buồn. Hay thật ra là anh không hề yêu thương quan tâm cô. Nên chuyện đó là vô nghĩa..
Mỗi đêm cô hay khóc lặng lẽ. Cô thấy mình khóc càng ngày càng chuyên nghiệp.. Không còn những tiếng sụt sịt. Chỉ còn nước mắt cứ lã chã rơi chẳng cần lý do..
Mấy đêm rồi cái tivi nhà cô giở chứng cứ tự bật tắt không theo 1 quy luật nào. Đường truyền cáp cũng chập chờn mất sóng. Khiến cô nhiều phen hoảng hồn. Mặc dù cả nhà cô ngủ chung trong 1 căn phòng chỉ rộng khoảng 16m vuông. Bố mẹ cô nằm giường lớn. Cô nằm salong. Em gái cô trải giường bạt kế bên cạnh cô..
Đôi lúc nhìn thấy vui và ấm cúng. Nhưng nghĩ sâu sa thì.. Quá tệ hại.
Nhớ Tết năm trước..
Bạn của mẹ cô tới chơi nhà với 1 anh chàng. Xem tướng mạo cũng thuộc dạng đầu đội trời chân đạp đất.. Có sức vóc nhưng chí khí thì không..
Thấy cảnh nhà cô tạm bợm vậy thì vội vàng tháo lui..
Mẹ cô thử ướm lòng bằng việc dựng chuyện về căn nhà 3 tầng thay của hồi môn. Anh chàng liền đổi thái độ, nói cứ thử tìm hiểu thêm 1 thời gian.. Rồi quyết.
Nhưng lòng cô thì đã quyết xong rồi..
Thời nay tìm đâu 1 mái nhà tranh với trái tim vàng..

…….

Bản tính ngang bướng khiến cô nhiều phen hối không kịp. Đề thi là: vẽ người đàn ông cởi trần mặc quần đùi, ngồi trên ghế. Tay chống gậy..
Nhiều anh chị lớp trên khuyên cô nên sang phòng vẽ tượng sẽ dễ hơn..
Không có mọi người giúp chắc cô theo thói quen ở nhà. Nằm bò dài trên đệm mà nắn nót từng nét chì quá..
Xin được đinh ghim thì chân yếu tay mềm chẳng găm nổi tờ giấy thi vào giá vẽ. Nếu đi guốc chắc đã rút ra mà gõ cồm cộc như đang dùng cái gọt bút chì để đập..
Nhìn cảnh đó bảo đảm nhiều người mừng thầm trong bụng bởi loại được 1 con gà chẳng tốn chút công sức..
Say sưa vẽ bên cửa sổ chan hòa ánh nắng sau trận mưa như trút nước..
Cô lặng đi nhìn người trong tranh rồi nhìn người đang ngồi làm mẫu..
Có cần thiết phải dùng tới 4giờ thi không nhỉ???
Mọi người vẫn đang chăm chú vào kiệt tác của mình..
Người xong cái đầu. Người tới cánh tay cầm gậy.. Người vẫn đang trầm ngâm đưa cây bút chì lên ngắm nghía sau đó phẩy nhẹ vào nền giấy trắng tinh những đường thẳng song song rồi vuông góc..
Cô mà nộp bài lúc này. Chắc có nhiều người chết ngất..
Nhớ hồi nhỏ. Cô hay ngắm những tấm ảnh đen trắng treo trên tường trong phòng ông bà nội..
Có bức ảnh 1 người con gái đậm nét thanh tao Hà Thành xưa..
Đấy là bà nội cô. Bức tranh do chính tay ông nội cô vẽ nên..
Chẳng lẽ lúc trẻ và già, người ta khác nhau đến vậy sao..???…
Những bức ảnh cưới đã ngả vàng lưu trong abum của nhà cô. Cô không thể nhận ra bố mẹ mình dù cố hình dung chút liên quan.. Sau 20 năm từ thiên nga trở lại là vịt con…xấu xí
– Chỗ này của em chưa giống với người mẫu. Em có cần anh sửa lại không
Ngơ ngác nhìn người đang thao thao bất tuyệt bên cạnh. Tay thì như múa trên từng nét vẽ của cô.. Im lặng
– Sao em chưa đánh bóng.
Anh chàng nhiệt tình hỏi han và chỉ dẫn.
Khái niệm này cô nghe rất quen. Môn vẽ thủa sơ khai của cô toàn những điểm năm sáu. Duy nhất 1 bức hoa Sen được 10 và được treo lên để cả lớp chiêm ngưỡng nhưng nào thấy ai trầm trồ, suýt xoa.. Đẹp quá
Ngọc Linh, 1 cậu bạn trai thời cấp 1 của cô. Vẫn hay rủ cô thi vẽ mỗi lúc rảnh rỗi..
Cô không hiểu sao, 1 người đoạt giải nhất trong cuộc thi vẽ của lứa tuổi thiếu nhi như cậu ấy. Được mọi người công nhận. Còn cô ngay cả giải khuyến khích cũng không. Lại luôn là đối thủ của cậu..
– Giám khảo không có tâm hồn tuổi thơ của chúng mình, nên không thấy được cái tớ thua xa cậu. Hôm nay mình thi vẽ về bác Hồ nhé…

……………….. còn tiếp 2 …………………

The post Chọn Lựa appeared first on Truyện Teen.



from WordPress http://bit.ly/2Lt9TY5
via IFTTT

Không có nhận xét nào: